Tài liệu Y học

Thư viện tài liệu học tập Y học

Lọc nâng cao

Chuyên ngành

Tiếng Việt

Một số hiểu biết về cơ sở sinh học thần kinh của tự tử ở trẻ vị thành niên

Chuyên ngành: Tâm thần, Tâm lý lâm sàng, Thần kinh

Các bậc cha mẹ có thể tham khảo những thông tin quan trọng ở đây.

Ở góc độ dành cho các nhà lâm sàng, trong những thập kỉ đầu tiên của thế kỉ 21, chúng ta đã có những kiến thức mang tính cơ sở về sự nghiêm trọng này, có thể đưa chúng ta đến những thay đổi trong hoạt động chăm sóc.

S. Karger AG, Basel đã tóm tắt [trong Biol Psychiatry. Basel, Karger, 2016, vol 30, pp 11–20 (DOI: 10.1159/000435767)]:

Hành vi tự tử là một hiện tượng phức tạp và đa dạng, ảnh hưởng ở các quốc gia trên thế giới và ở mọi lứa tuổi. Tuổi vị thành niên, từ 10 đến 19 tuổi, là giai đoạn quan trọng trong sự phát triển của con người và là một trong những giai đoạn của cuộc đời mà có nguy cơ cao nhất dẫn đến các hành vi nguy hiểm và tự tử. Tại Hoa Kỳ, đối với thanh thiếu niên trong độ tuổi từ 10 đến 24, tự tử là nguyên nhân gây tử vong đứng hàng thứ ba. Những cái chết do thanh thiếu niên tự tử chỉ là một phần của vấn đề. Trong nhóm tuổi từ 15–24, người ta ước tính có khoảng 100–200 nỗ lực tự sát xảy ra trên mỗi vụ tự tử hoàn thành. Trong những năm gần đây, một số nghiên cứu và dự án nghiên cứu đã được tiến hành để hiểu rõ hơn về vấn đề tự tử ở thanh thiếu niên nhằm thực hiện các chiến lược phòng ngừa hiệu quả. Tuy nhiên, phần lớn trong số này tập trung vào các khía cạnh tâm lý xã hội của hành vi tự sát ở những người trẻ tuổi, do đó các khía cạnh sinh học thần kinh liên quan đến nó vẫn chưa rõ ràng ở một mức độ lớn. Tuy nhiên, sự liên quan của những bất thường cụ thể trong các cơ chế sinh học thần kinh như là yếu tố dẫn đến hoặc là yếu tố nguy cơ dẫn đến hành vi tự tử được hỗ trợ bởi một số nghiên cứu đã tìm thấy mối liên quan giữa tự tử ở người trẻ và những bất thường ở (1) trục hạ đồi-tuyến yên-tuyến thượng thận, (2) hệ thống serotonergic, (3) đường dẫn truyền tín hiệu và (4) các dấu hiệu viêm.

Các tác giả Marco Sarchiapone · Marianna D’Aulerio · Miriam Iosue từ Department of Medicine and Health Sciences, University of Molise, Campobasso, Italy đã tổng quan về các bất thường trong bài Neurobiological Aspects of Suicide in Adolescence như sau:

Trục Hypothalamic-Pituitary-Adrenal / hạ đồi-tuyến yên-tuyến thượng thận 

Một số nghiên cứu đã báo cáo mối liên quan giữa những bất thường ở trục hạ đồi-tuyến yên-tuyến thượng thận (HPA) và hành vi tự sát.

Căng thẳng/ stress đóng vai trò chính trong các quá trình sinh lý bệnh khác nhau liên quan đến rối loạn khí sắc và hành vi tự sát. Hơn nữa, mức độ căng thẳng cao có thể gây ra những tác động bất lợi đến các chức năng khác nhau của não, chẳng hạn như trục HPA. Thật vậy, trục HPA chịu trách nhiệm điều chỉnh nồng độ cortisol – một trong những hormone gây căng thẳng chính.

Pandey và cộng sự đã phân tích biểu hiện protein và gen của các thụ thể glucocorticoid và mineralocorticoid trong PFC, hồi hải mã, tiểu não và hạch hạnh nhân trong mẫu gồm 48 thanh thiếu niên (24 nạn nhân tự tử và 24 đối tượng đối chứng). Mục đích của nghiên cứu này là để kiểm tra giả thuyết rằng sự rối loạn điều hòa trục HPA được báo cáo trong trường hợp tự sát có thể liên quan đến sự ức chế phản hồi bị rối loạn do giảm thụ thể corticoid trong não. Kết quả cho thấy sự giảm đáng kể cả về biểu hiện protein và gen của glucocorticoid-α trong PFC và hạch hạnh nhân, nhưng không giảm ở vùng hải mã hoặc giá đỡ (subiculum), và về mRNA của gen mục tiêu cảm ứng glucocorticoid GILZ trong PFC và hạch hạnh nhân của nạn nhân tự tử ở tuổi vị thành niên, nhưng không giảm ở nhóm đối chứng. Ngược lại, không có sự khác biệt nào được tìm thấy cả về biểu hiện protein và gen của các thụ thể mineralocorticoid ở bất kỳ khu vực nghiên cứu nào và biểu hiện của glucocorticoid-β trong PFC giữa nạn nhân tự tử ở tuổi vị thành niên và đối tượng đối chứng bình thường.

Chức năng trục HPA bất thường liên quan đến sự tương tác bất thường với các hệ thống khác như hệ thống serotonergic có thể là một trong những mối tương quan sinh học thần kinh của rối loạn điều hòa cảm xúc, có ý nghĩa quan trọng đối với thanh thiếu niên. Thật vậy, các tình trạng bệnh lý tâm thần như trầm cảm hoặc chấn thương tâm lý thời thơ ấu làm tăng nguy cơ tự tử ở thanh thiếu niên và cũng liên quan đến rối loạn điều hòa trục HPA. Hơn nữa, rối loạn điều hòa cảm xúc có thể là yếu tố nguy cơ làm tăng thêm tính dễ bị tổn thương khi mắc các bệnh tâm thần.

Hệ thống serotonergic

Rối loạn chức năng serotonin (5-HT) đã được nghiên cứu rộng rãi ở người lớn và được coi là dấu hiệu sinh học của hành vi tự tử. Các nghiên cứu phân tích mối liên hệ này bao gồm một số yếu tố như thụ thể serotonin, chất vận chuyển serotonin và tryptophan hydroxylase.

Một số nghiên cứu đã đề xuất vai trò của serotonin trong việc tự sát. Các nghiên cứu tiên phong của Asberg và cộng sự, cũng như Linnoila và Virkkunen đã tìm thấy mối liên quan giữa nồng độ axit 5-hydroxyindoleacetic (5-HIAA) trong dịch não tủy thấp – chất chuyển hóa chính của serotonin – và sự gia tăng tính bốc đồng, suy giảm khả năng kiểm soát các hành vi hung hăng và nỗ lực tự tử. Brent và Mann, trong các nghiên cứu hình ảnh và khám nghiệm tử thi của những người đã thực hiện hoặc cố gắng tự sát, đã xác định những thay đổi về số lượng và chức năng của các thụ thể serotonin ở các vùng vỏ não trước trán (PFC) có liên quan đến việc điều chỉnh cảm xúc và ức chế hành vi.

Ngay cả khi mối tương quan giữa hành vi tự sát và hệ thống tiết serotonin ở tuổi trưởng thành được phân tích kỹ lưỡng thì cho đến nay, rất ít nghiên cứu trong số này được thực hiện trên mẫu vị thành niên.

Pandey và cộng sự đã phân tích mối quan hệ giữa một số bất thường của serotonin (5-HT), các phân nhóm thụ thể – đặc biệt là thụ thể 5-HT2A – và hành vi tự sát. Trong nghiên cứu của họ, các tác giả đã quan sát mức độ thụ thể 5-HT2A trong PFC, hồi hải mã và nhân tích tụ của não sau khi chết thu được từ 15 nạn nhân tự sát ở tuổi teen và 15 đối tượng tuổi teen có tâm thần bình thường chết vì các nguyên nhân khác. Vị trí tế bào của thụ thể 5-HT2A được xác định bằng phương pháp dán nhãn miễn dịch vàng. Các tác giả nhận thấy rằng các vị trí gắn kết thụ thể 5-HT2A, biểu hiện protein và mRNA ở PFC và vùng hải mã của nạn nhân tự tử ở tuổi tuổi teen nhiều hơn so với các đối tượng bình thường. Những vùng não này liên quan đến cảm xúc, căng thẳng và nhận thức; kết quả tương tự cũng được quan sát thấy ở những người trưởng thành chết do tự tử. Không thấy mức độ nào bị cao hơn trong nhân nằm (accumben), vốn liên quan đến sự phụ thuộc và thèm thuốc. Phát hiện của các tác giả cho thấy mức độ thụ thể 5-HT2A cao hơn có thể là một trong những bất thường về sinh học thần kinh liên quan đến hành vi tự sát ở tuổi tuổi teen.

Tyano và cộng sự đã nghiên cứu mối quan hệ giữa nồng độ serotonin (p5-HT) trong huyết tương và kết quả đo tâm lý giữa vị thành niên bị trầm cảm và nhóm đối chứng. Mẫu bao gồm 211 thanh thiếu niên Israel, được chia thành bốn nhóm (bệnh nhân tâm thần nội trú có ý định tự sát, bệnh nhân tâm thần nội trú không có ý định tự tử, vị thành niên được chuyển đến phòng cấp cứu do có ý định tự tử và nhóm đối chứng dựa vào cộng đồng từ 4 trường trung học ở Israel cùng khu vực). Tất cả vị thành niên đều được phỏng vấn và đo lường về bạo lực, hung hăng, trầm cảm, bốc đồng, tức giận và lo âu. Kết quả cho thấy mức p5-HT ở nhóm đối chứng thấp hơn đáng kể so với tất cả các nhóm khác và có mối tương quan nghịch đáng kể giữa mức p5-HT và mức độ nghiêm trọng của hành vi tự tử ở những bệnh nhân nội trú có ý định tự tử. Không có sự khác biệt về mức độ serotonin giữa các loại chẩn đoán tâm thần.

Tuy nhiên, Picouto và cộng sự, người đã tiến hành đánh giá toàn diện về vai trò của rối loạn chức năng serotonergic (5-HT) trong hành vi tự sát – cả ở người lớn và vị thành niên – nhận thấy rằng các nghiên cứu về 5-HT được tiến hành ở người lớn và được nhân rộng ở thanh thiếu niên đã mang lại kết quả không nhất quán. Vì lý do này, họ đề nghị rằng các nghiên cứu tiếp theo về sinh học thần kinh của hành vi tự sát ở vị thành niên nên xem xét các đặc điểm sinh học của giai đoạn cuộc đời này và sự khác biệt về giới tính trong giai đoạn này nhằm nỗ lực tổng hợp các phát hiện trong lĩnh vực tâm lý và sinh học.

Các nghiên cứu về cơ chất tín hiệu trong tự sát tuổi teen

Các nghiên cứu được thực hiện về sự liên quan của những bất thường của cơ chế serotonergic trong hành vi tự sát đã cho phép chúng tôi mở rộng kiến thức về sinh học thần kinh của hành vi tự sát. Sự hiện diện của những bất thường ở các phân nhóm thụ thể serotonin cụ thể như thụ thể 5-HT2A, có liên quan đến các con đường truyền tín hiệu trong não của nạn nhân tự tử, đã thúc đẩy sự gia tăng các nghiên cứu về vai trò của quá trình tải nạp trong sự hiểu biết về các khía cạnh sinh học của tự sát [23]. Cho đến nay, hầu hết các nghiên cứu đều tập trung chú ý vào những bất thường trong thành phần của hệ thống tín hiệu này, cho thấy vai trò của những bất thường của hệ thống tín hiệu phosphoinositide (PI), adenylyl cyclase, MAP kinase và yếu tố dưỡng thần kinh có nguồn gốc từ não (BDNF).

Protein Kinase A

Protein kinase A (PKA), còn được gọi là protein kinase phụ thuộc AMP (cAMP) tuần hoàn, là một họ enzyme có hoạt động phụ thuộc vào mức độ cAMP trong tế bào. PKA có một số chức năng trong tế bào. Nó liên quan đến việc điều chỉnh phiên mã gen, sự sống và độ khả biến của tế bào và có liên quan đến sinh lý bệnh của trầm cảm và tự tử. Trong khi phân tích mức protein PKA và protein kinase C (PKC) trong mô não sau khi chết của con người trong một mẫu gồm 20 người bị trầm cảm nặng và 20 người đối chứng, Shelton và cộng sự phát hiện ra rằng nhóm bị trầm cảm nặng, và đặc biệt là những người chết do tự tử, có PKA RIα (regulatory Iα/Iα điều hòa) và PKA Cα (catalytic α) thấp, hỗ trợ vai trò của những bất thường của hai kinase chính này trong sinh lý bệnh của tự tử và rối loạn tâm thần.

Trong một nghiên cứu về não sau khi chết, Pandey và cộng sự đã phân tích hoạt động PKA và biểu hiện protein và mRNA của các tiểu đơn vị PKA khác nhau trong tế bào chất và màng của PFC, hồi hải mã và nhân nằm của 17 nạn nhân tự tử ở tuổi teen và 17 đối tượng đối chứng không bị bệnh tâm thần. Các tác giả nhận thấy rằng trong nhóm nạn nhân tự tử ở tuổi teen, hoạt động PKA giảm đáng kể ở PFC nhưng không giảm ở vùng hải mã. Hơn nữa, sự biểu hiện protein của hai tiểu đơn vị PKA, PKA RIα và PKA RIβ, đã giảm đáng kể ở cả màng và tế bào chất của PFC và trong nhân nằm của nạn nhân tự tử ở tuổi teen so với đối chứng.

Các nghiên cứu sâu hơn cho thấy sự khác biệt đáng kể giữa nạn nhân tự tử ở tuổi teen và người lớn. Hoạt động liên kết cAMP và PKA giảm được tìm thấy ở cả nạn nhân tự tử ở tuổi teen và người lớn. Tuy nhiên, ở vị thành niên, những bất thường của tiểu đơn vị RIα và RIβ dường như có liên quan, trong khi RIIα và Cβ giảm ở người lớn. Xem xét những kết quả trái ngược nhau này, cần có nhiều nghiên cứu hơn để hiểu rõ hơn ý nghĩa của những quan sát này đối với sinh lý bệnh của các vụ tự tử ở vị thành niên và người lớn.

Protein Kinase C

Protein kinase C (PKC) là một enzyme phosphoryl hóa quan trọng trong con đường truyền tín hiệu PI. Nó hiện diện trong nhiều mô khác nhau, bao gồm cả não, và khu trú ở cả trước và sau synap. PKC có liên quan đến sinh bệnh học của rối loạn tâm trạng và là mục tiêu cho tác dụng điều trị của thuốc chỉnh khí sắc.

Mặc dù đã phát hiện ra vai trò của PKC trong cơ chế bệnh sinh của rối loạn tâm thần và hành vi tự tử, rất ít nghiên cứu được thực hiện để xác minh mối quan hệ này ở vị thành niên và cho đến nay, dường như chỉ có một vài nghiên cứu được tiến hành để kiểm tra mối quan hệ này.

Một trong những nghiên cứu này đã phân tích mối quan hệ giữa những bất thường trong PKC và hành vi tự tử bằng cách sử dụng các tài liệu não sau khi chết liên quan đến 17 nạn nhân tự tử ở tuổi teen và 17 đối tượng đối chứng không bị bệnh tâm thần. Các tác giả đã báo cáo sự sụt giảm có ý nghĩa thống kê về PKC trong các phần màng và bào tương của PFC và vùng hải mã ở các nạn nhân tự tử ở tuổi vị thành niên. Sự giảm đáng kể về mặt thống kê về nồng độ protein của PKC-α, -βI, -βII, và -γ isozyme cũng được quan sát thấy ở cả hai phân đoạn này. Những mức giảm này có liên quan đến việc giảm mức độ RNA thông tin tương ứng của chúng. Các tác giả cho rằng cơ chế bệnh sinh của tự tử ở vị thành niên có thể liên quan đến những bất thường trong PKC và PKC có thể là mục tiêu can thiệp điều trị ở những bệnh nhân có hành vi tự sát, vì nhiều chức năng sinh lý được điều hòa thông qua quá trình phosphoryl hóa bởi PKC và vì PKC là mục tiêu của tác dụng điều trị của thuốc hoạt hóa thần kinh [28].

Phospholipase C 

Enzym phospholipase C đặc hiệu PI (PI-PLC) là một thành phần của hệ thống truyền tín hiệu PI và một số nghiên cứu đã chỉ ra ý nghĩa của nó trong các rối loạn tâm thần kinh, bao gồm hành vi tự tử ở vị thành niên và người trưởng thành. Lo Vasco và cộng sự đã báo cáo sự giảm biểu hiện PLC tổng thể và sự tái tổ chức phức tạp của các đồng phân trong mẫu não sau khi chết của 28 cá nhân đã tự tử so với nhóm đối chứng.

Liên quan đến thanh thiếu niên, một nghiên cứu được thực hiện trên não sau khi chết của 18 đối tượng tự tử ở tuổi vị thành niên và 18 đối tượng so sánh phù hợp cho thấy rằng hoạt động PI-PLC và việc dán nhãn miễn dịch của isozyme PLC-β1 cụ thể, trong cả phân đoạn màng và tế bào chất của khu vực Brodmann 8 và 9 kết hợp lại, trong số các vụ tự tử thấp hơn đáng kể so với nhóm đối chứng. Hơn nữa, trong nhóm đối tượng tự tử ở tuổi vị thành niên, người ta đã xác định được mối tương quan đáng kể giữa hoạt động PI-PLC và mức protein của isozyme PLC-β1. Những kết quả này hỗ trợ vai trò của PLC trong sinh lý bệnh của hành vi tự sát.

Yếu tố phiên mã CREB

 Protein liên kết yếu tố phản ứng cAMP (CREB) là một yếu tố phiên mã được kích hoạt bởi PKA và PKC có chức năng phosphoryl hóa một số yếu tố phiên mã, sau đó ảnh hưởng đến sự biểu hiện gen.

Các tài liệu chỉ ra ý nghĩa của CREB trong sinh lý bệnh của tự sát. Sự gia tăng đáng kể về mức độ CREB, cả ở dạng toàn phần và dạng phosphoryl hóa, đã được tìm thấy trong não của những nạn nhân tự tử bị trầm cảm so với những người ở đối tượng đối chứng. Sự gia tăng CREB được quan sát cụ thể ở những đối tượng không dùng thuốc chống trầm cảm nhưng không thấy ở những đối tượng được điều trị bằng thuốc chống trầm cảm, cho thấy vai trò của hệ thống tín hiệu cAMP trong liệu pháp bằng thuốc chống trầm cảm. Nghiên cứu được thực hiện bởi Young và cộng sự đã báo cáo số lượng tế bào nhuộm CREB bị phosphoryl hóa tăng lên trong một số nhân của hạch hạnh nhân ở những đối tượng đã chết do tự tử. Ngược lại, những bệnh nhân được điều trị bằng lithium tại thời điểm tử vong có mức CREB bị phosphoryl hóa thấp hơn đáng kể ở cùng khu vực. Tuy nhiên, mối liên quan giữa sự gia tăng CREB và tự tử không được xác nhận trong một nghiên cứu của và cộng sự, đã báo cáo sự giảm đáng kể biểu hiện protein của CREB trong các nhân của cả PFC và vùng hải mã thu được từ các nạn nhân tự sát so với đối tượng đối chứng. Ngoài ra, Pandey và cộng sự đã báo cáo sự sụt giảm cụ thể trong liên kết CRE-DNA và mRNA cũng như biểu hiện protein của CREB trong PFC của nạn nhân tự tử ở tuổi vị thành niên. Tuy nhiên, họ không tìm thấy bất kỳ sự khác biệt đáng kể nào về mức độ CREB hồi hải mã giữa các vụ tự tử ở thanh thiếu niên và nhóm đối chứng.

Các yếu tố dưỡng thần kinh có nguồn gốc tự não và thụ thể  Tyrosine Kinase B trong tự tử

BDNF là chất dưỡng thần kinh dồi dào nhất trong não. Ngay cả khi vai trò của nó trong sinh lý bệnh lo âu và trầm cảm là rõ ràng thì người ta vẫn ít biết về vai trò của nó trong hành vi tự tử. Trên thực tế, BDNF có liên quan đến sinh lý bệnh của nhiều rối loạn tâm thần liên quan đến hành vi tự tử và sự rối loạn điều hòa của nó có thể liên quan đến việc tăng khả năng tự tử, không phụ thuộc vào chẩn đoán tâm thần. Keller và cộng sự, trong nghiên cứu được thực hiện vào năm 2010, đã báo cáo sự giảm mức BDNF trong não và huyết tương của các đối tượng tự sát; trên thực tế, sự gia tăng methyl hóa DNA có ý nghĩa thống kê đã được tìm thấy ở khu vực Wernicke tại các vị trí CpG cụ thể trong chất kích thích/exon IV BDNF so với các đối tượng đối chứng không tự sát. Ngoài ra, Dwivedi và cộng sự, khi phân tích khu vực 9 Brodmann và vùng hải mã của 27 đối tượng tự sát và 21 đối tượng đối chứng không có rối loạn tâm thần, đã phát hiện ra rằng BDNF và tyrosine kinase B (TrkB) đã giảm đáng kể ở cả PFC và hải mã ở các đối tượng tự sát so với những người thuộc đối tượng đối chứng.

BDNF tham gia vào quá trình điều hòa và phát triển thần kinh trong thời thơ ấu và vị thành niên. Ví dụ, người ta cho rằng các rối loạn chức năng serotonin liên quan đến hành vi tự tử ở vị thành niên và người trưởng thành có thể liên quan đến mức BDNF thấp, cản trở sự phát triển bình thường của các tế bào thần kinh serotonin trong quá trình phát triển não bộ. Rối loạn chức năng này có thể đóng một vai trò quan trọng hơn trong sinh lý bệnh của rối loạn tâm thần và hành vi tự tử ở vị thành niên so với người lớn. Sử dụng kỹ thuật Western blot, biểu hiện protein của BDNF đã được xác định ở PFC, vùng Brodmann 9 và vùng hải mã trong một mẫu gồm 29 nạn nhân tự tử ở tuổi teen và 25 đối tượng đối chứng bình thường phù hợp. Kết quả cho thấy sự giảm biểu hiện protein BDNF trong PFC của nạn nhân tự tử ở tuổi tuổi teen so với đối tượng đối chứng bình thường nhưng không có thay đổi ở vùng hải mã. Ngoài ra, sự biểu hiện protein của các thụ thể có chiều dài đầy đủ TrkB đã giảm đáng kể ở cả PFC và vùng hải mã của nạn nhân tự tử ở tuổi tuổi teen. Biểu hiện mRNA của cả BDNF và TrkB đều giảm đáng kể ở PFC và vùng hải mã của nạn nhân tự tử ở tuổi teen so với đối tượng đối chứng bình thường. Tất cả những dữ liệu này cho thấy rằng BDNF bị thay đổi có thể là yếu tố dễ bị tổn thương chính trong hành vi tự sát ở trẻ teen.

Cytokines and Hành vi Tự tử

Mối liên quan của các cytokine với sinh lý bệnh của trầm cảm, rối loạn tâm thần và hành vi tự tử đã được mô tả và ghi chép rõ ràng. Nồng độ cytokine cao hơn đáng kể đã được tìm thấy trong máu, dịch não tủy và mẫu não sau khi chết của bệnh nhân có ý định tự tử. Mức độ interleukin (IL)-1β và IL-6 có liên quan chặt chẽ nhất đến ý định tự tử và các cytokine này có thể giúp phân biệt bệnh nhân tự tử với bệnh nhân không tự sát. IL-6 cao hơn đáng kể trong dịch não tủy ở những người cố gắng tự tử, có thể thông qua các cơ chế liên quan đến sự thay đổi chuyển hóa dopamine và serotonin. Ducasse và cộng sự đã tiến hành phân tích tổng hợp đầu tiên về các nghiên cứu so sánh nồng độ cytokine trong huyết tương và dịch não tủy ở những bệnh nhân có ý định tự tử với những bệnh nhân không có ý định tự tử hoặc những người đối chứng khỏe mạnh. Phân tích tổng hợp bao gồm tổng số mẫu gồm 494 bệnh nhân có ý định tự tử, 497 bệnh nhân không có ý định tự tử và 398 đối chứng khỏe mạnh. Các kết quả thu được ủng hộ giả thuyết về sự thay đổi các dấu hiệu viêm ở bệnh nhân có ý định tự tử đối với cả cytokine tiền viêm (IL-2) và kháng viêm (IL-4 và TGF-β). Trong một nghiên cứu được thực hiện vào năm 2012, Pandey và cộng sự đã đo mức độ biểu hiện gen và protein của các cytokine tiền viêm IL-1β, IL-6 và yếu tố hoại tử mô (TNF)-α trong PFC của 24 nạn nhân tự tử ở tuổi vị thành niên và 24 đối tượng đối chứng bình thường. Kết quả của họ đã xác nhận vai trò của cytokine trong việc tự sát ở thanh thiếu niên – mức độ biểu hiện mRNA và protein của IL-1β, IL-6 và TNF-α đã tăng đáng kể ở khu vực Brodmann 10 của các nạn nhân tự tử, cho thấy vai trò quan trọng của IL-1β, IL-6 và TNF-α trong sinh lý bệnh của hành vi tự tử.